Cầu trăng
Ngỡ suốt đời chẳng bao giờ gặp lại trăng
nếu không có một lần thăm An Lão
trăng mười sáu vàng mơ huyền diệu
bẽn lẽn đậu trên núi Một ngập ngừng
như mắt ai long lanh đến vô cùng
đáy nước trăng soi hòn cuội xanh xao xuyến
tấm lưng cát mơn man nóng ấm
đá gồ ghề mềm lại giữa trời sương
trăng bay lên bồi hồi không gian
chiếc cầu trắng tinh khôi vạm vỡ
còn nhớ chăng những mùa mưa lũ
người đôi bờ đỏ mắt ngó phù sa
giữ tim người thanh thản bước qua
thỏa khát khao dòng sông ánh mắt
trên chiếc cầu ngàn năm mơ ước
lòng ai mười sáu đầy trăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét